Không gian tối 19/11 tại Marie Curie Mỹ Đình vừa sôi động, rộn ràng lại vừa lắng đọng, xúc động khi đón hơn 2.000 cựu học sinh, cựu GV trở về. Những cái ôm, bắt tay, giọt nước mắt của tình thầy trò, tình bạn bè dường như còn mãi ở nơi đây…
Tối đó, các cựu học sinh đã có “tấm vé tuổi thơ” để trở về thời học trò dưới mái trường thân yêu cùng thầy cô, bạn bè. Nếu trạm Khương Đình tái hiện khung cảnh thân thương của nhà bếp ấm cúng, những tuyến xe buýt đầu tiên thì trạm Trần Quốc Toản, Trung Yên dựng lên những khung ảnh “nhỏ mà ấm áp”; còn trạm Mỹ Đình toát lên vẻ hiện đại, khang trang.
Gương mặt ai cũng nở nụ cười hạnh phúc khi tìm về những ký ức qua trang lưu bút, những câu chuyện với thầy cô, bạn bè; qua những bài hát, dòng ký ức như thước phim quay chậm trên sân khấu. Khi bài hát “Người thầy” được cất lên: “Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời” và ca sỹ Việt Anh (CHS P) ôm chặt thầy Khang, những giọt nước mắt đã rơi vì quá xúc động.
Thầy Khang nghẹn ngào nói chỉ mong sống khoẻ thật lâu để đến Gala 35, 40, 50 vẫn được đứng đây nghe học trò Việt Anh hát. Trò hát tặng thầy, thầy khóc vì hạnh phúc, khiến ở dưới sân khấu, hơn 2.000 cựu học sinh xúc động khó nói thành lời. Cũng trong khoảnh khắc ấy, thầy hạnh phúc nói: “Đêm nay, thầy được tặng hơn 2.000 đoá hoa. Mỗi em chính là một đoá hoa”.
Trở về trường trong Gala 30, Lưu Linh (CHS I1, 12 - 16) không khỏi rưng rưng nghẹn ngào khi nhìn thấy những hình ảnh thân quen của Trung Yên 10, Mỹ Đình được tái hiện.
Cô bạn chia sẻ: “Khi ra trường, mình càng thấy trân trọng tuổi học trò ở MC. Mình nhớ nhà ăn Trung Yên dù chật chội, không có điều hòa nhưng vô cùng giàu tình cảm; nhớ tiếng dép của cô Liễu đi dọc hành lang giờ nghỉ trưa, kiểm tra học trò đã ngủ chưa; nhớ lễ hội Bánh chưng ấm áp… Mình còn nhớ da diết 2 năm cuối ở Mỹ Đình với những bữa ăn chất lượng, “đậm chất cơm nhà”. Lớp mình dù tỏa đi nhiều nước nhưng đều nói nhớ “cơm nhà MC” vô cùng.
Chính những năm tháng tại MC đã truyền động lực cho mình theo nghề giáo. Chính tình yêu vô bờ bến của các thầy cô đã cho mình bài học, kinh nghiệm dạy học trò bằng tình yêu thương, sự bao dung… Mình nhớ cô Thu Hương (GV Ngữ văn) hay mua đồ ăn cho trò; nhớ cô Vũ Hồng (GV Toán) trưa nào cũng lặng lẽ đắp chăn cho từng đứa. Cảm ơn thầy cô MC rất nhiều!”.
Khi những dòng lưu bút mà thầy Khang viết tay dành cho cô học trò Tống Liên Anh học giỏi, chăm ngoan năm nào xuất hiện trên màn hình led, một lần nữa, thầy Khang lại xúc động.
“Tôi không bao giờ quên ánh mắt hiền từ của thầy khi ấy. Mỗi lần nghĩ tới nghề giáo, nghĩ về người thầy, tôi lại nhớ tới ánh mắt đó. Nếu học ở một ngôi trường nghiêm khắc với những quy định cứng nhắc, có lẽ tôi đã trở thành học sinh cá biệt. Nhưng ở ngôi trường này, tôi đã nhận được quá nhiều sự bao dung, tin cậy và tình yêu thương để bước tiếp trên con đường học tập và trưởng thành.
Tôi tin rằng, hơn 2.000 cựu học sinh có mặt tại sân trường đêm 19/11 và hàng ngàn học sinh không thể trở về vì lý do công việc, khoảng cách địa lý… sẽ có những kỉ niệm riêng, kí ức riêng, cảm xúc riêng nhưng những giá trị và tình yêu mà chúng tôi nhận được từ thầy và MC đều giống nhau. Đó là bài học về sự nỗ lực vượt qua bản thân và hoàn cảnh để lĩnh hội tri thức nhưng quan trọng hơn hết là bài học về tình yêu - thứ đã chạm đến trái tim của bao thế hệ học trò dù thầy không trực tiếp đứng lớp dạy chúng tôi.
Trở về, còn được gặp thầy, ôm thầy mà khóc, nhắc về bao điều đã qua… là món quà quá lớn. Thầy bảo sau này nếu hoá thành mây trên trời thì thầy vẫn ở quanh đây, vẫn nghe các em hát, ngắm nhìn và dõi theo các em trên những bước đường… Thầy nói vậy và thầy rơi nước mắt. Chúng tôi cũng rơi nước mắt vì với chúng tôi, thầy chẳng bao giờ ở đâu xa cách mà luôn ở trong trái tim…”.
Đêm 19/11, MC dường như không ngủ khi những cựu học sinh muốn nán lại bên nhau thêm chút nữa. Thầy trò cùng cất lên những ca từ thân thuộc của bài hát truyền thống “Em không quên Marie Curie”, như lời bày tỏ, cũng là lời hứa trở về MC vào Gala 35, 40…