“Tuổi hồng thơ ngây” của thầy cô

Những cảm xúc trong veo; những ký ức hồn nhiên, tươi đẹp dưới mái trường dấu yêu luôn là một phần không thể thiếu trong hành trình cuộc đời của mỗi người.    

Thanh xuân của tôi và chúng bạn là 12 năm đèn sách quý giá với biết bao kỷ niệm, khoảnh khắc vui buồn đáng nhớ. Thanh xuân ấy là những tháng ngày vô tư bên bảng đen, phấn trắng; là những trưa hè bên hàng ghế đá, dưới những tán phượng vĩ đỏ rực cùng tiếng ve râm ran, xao xác.

Bao năm trôi qua, tôi vẫn không thể nào quên những ngày đầu tiên bước vào cổng trường học; vẫn vẹn nguyên những hình ảnh mộc mạc, thân thương ấy. Ngày đó, cơ sở vật chất của trường đơn sơ, giản dị… song chúng luôn tỏa ra tình yêu thương ấm áp.

Tôi vẫn nhớ những bài giảng truyền cảm hứng của thầy cô, những nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân thuở ấy. Từ những ngày tháng bận rộn luyện viết chữ đẹp đến những đêm thức trắng, miệt mài ôn thi học sinh giỏi (HSG) cấp trường, cấp quận… để rồi niềm vui như vỡ òa khi nhận được những kết quả ngọt ngào: giải Nhì chữ đẹp cấp trường, giải Ba HSG cấp trường, giải Nhì HSG Địa lý cấp quận, giải Nhì thi kể chuyện cấp quận...

Thời thanh xuân đó, tôi được những người thầy tận tâm dìu dắt, học tập hăng say và “cháy” hết mình trong các hoạt động, phong trào để khi nhìn lại, thấy bản thân đã được trải nghiệm nhiều điều thú vị.

Từ lớp 1 đến lớp 12, cứ mỗi đầu năm học, tôi lại được anh trai truyền cho những cuốn sách giáo khoa (SGK) cũ. Tôi mừng húm, lật mở từng trang ra xem; tuy nhiên, một số cuốn bị anh và bạn bè tô vẽ chi chít lên khuôn mặt của các nhân vật nên không thể dùng được. Thế là tôi rất mong đến cuối tháng 8 để được mẹ mua cho những quyển thay thế. Tôi hít lấy, hít để mùi thơm của sách mới. Chúng không chỉ chứa đựng kiến thức mà còn là cả bầu trời khát khao, ước mong từng giây, từng phút được đến trường gặp lại bạn bè, thầy cô sau 3 tháng nghỉ hè.

Nhớ lắm những bài thơ, bài đọc hay đầy ý nghĩa, gần gũi của những trang SGK Tiếng Việt cũ! Những bài thơ, hình ảnh đi vào tiềm thức; đến khi tôi lớn mà thi thoảng vẫn văng vẳng trong tâm trí những câu thơ không bao giờ quên.

Nhớ lắm những ngày tháng cả lớp túm tụm ngồi đọc những quyển sách, báo được coi là “hot hit” thời bấy giờ như: bộ truyện Kính vạn hoa, báo Hoa học trò, báo Hoa trạng nguyên, báo Học trò cười, báo 2!… và cùng nhau giải đố để kiếm giải thưởng.

Làm sao quên được những giờ ra chơi, tôi cùng đám bạn gom nhặt từng cánh phượng tung lên bầu trời; để lại những tiếng cười giòn tan, khúc khích đến nỗi những chú chim sẻ trên cành giật thót rồi tung cánh bay đi. Mấy gốc phượng già như người bạn thân thiết của lũ học trò nghịch ngợm, luôn phải “chịu đựng” những trò oái oăm của đám con trai thích leo trèo, của tụi con gái thích sờ vào những “mụn” cây không rời.

Tôi nhớ mãi những trò chơi thuở đó: rồng rắn lên mây, ù, nhảy dây, đánh cầu lông, trốn tìm, bịt mắt bắt dê, đánh chắt đánh chuyền… Chúng tôi say mê chơi tới ướt cả tấm áo trắng, đến khi trống giục giã vào lớp thì mới thôi.

Nhớ những lần tiếng trống vang lên nhưng không thấy thầy cô bước vào. Khi có cô giáo lớp khác đến thông báo: “Hôm nay, các con được nghỉ tiết!”, cả lớp hét lên ầm ĩ, vui sướng. Đám con trai chia nhau ra sân sau trường, kết vui với trái bóng; còn đám con gái lân la ở hàng quà vặt, tụm năm tụm bảy nói chuyện.

Nhắc đến tuổi học trò, làm sao quên được những hôm một số bạn chưa kịp ăn sáng, lén lút ăn bánh, uống sữa trong lớp và… bị thầy cô phát hiện. Làm sao quên được những món quà vặt tuổi học trò chỉ có mấy nghìn đồng mà nhớ mãi như: ô mai xí muội hiệu Hoa đào, vỏ đỏ; mì tôm trẻ em; mì nui; xoài, cóc dầm… Làm sao quên được những khoảnh khắc tranh giành nhau ăn! Ngày ấy, sao mà vui đến thế!

Thời gian trôi nhanh không thể níu giữ, những năm cuối cấp của tuổi học trò cũng đã đến. Tới lớp, ai trong chúng tôi cũng thấy chỗ ngồi thân thương đến lạ, tiếng trống trường giục giã bước chân với bao nỗi nhớ thương. Cứ đến mỗi buổi học, bạn bè dúi sổ lưu bút vào tay nhau. Nhớ cái thời công nghệ chưa hiện đại, chẳng ai biết 4.0 là gì, đứa nào cũng sắm một cuốn sổ thật to, thật dày và nói: “Năm cuối rồi, ghi cho mình vài dòng nhé!”. Lời đề nghị thủ thỉ chẳng một ai từ chối; đầy tình cảm, dạt dào. Thậm chí còn có “nghề” viết lưu bút thuê để giúp các bạn nam bày tỏ tình cảm với các bạn nữ. Hay có bạn tinh nghịch nhỏ vài giọt nước vào sổ lưu bút để ra vẻ rất xúc động khi viết. Quên sao được những ánh mắt trong veo, những rung động đầu đời, những lá thư nguệch ngoạc, đơn sơ mà trong sáng của tâm hồn mới lớn. Những ngày tháng ấy “đỏ lửa” miệt mài ôn thi rồi hồi hộp chờ giấy báo điểm…

Tiếng trống, tiếng thầy cô giảng bài, tiếng trêu đùa nhau…, tất thảy đều là âm thanh của tuổi thanh xuân tươi đẹp. Tuổi xuân nằm mãi nơi ấy, trong ngôi trường, lớp học và chiếc bàn thân yêu từng gắn bó. Có học sinh từng hỏi tôi: “Ngày trước cô đi học thì có điều gì đáng nhớ không ạ?”. Tôi đã không ngần ngại trả lời rằng: “Thời học trò của cô có rất nhiều điều đáng nhớ. Cô luôn nhớ mãi những ký ức tươi đẹp ấy”.

Những thước phim quay chậm thuở xưa sẽ không có “cơn sóng” nào của thời gian xô đi được. Bởi đó là những kỷ niệm vĩnh hằng và cảm xúc của người học trò năm ấy mãi mãi vẹn nguyên.

DIỆU ANH

(PCN 1G3)

 

Tuổi học trò là giai đoạn đặc biệt trong cuộc đời mỗi người. Bởi trong khoảng thời gian ấy, chúng ta bắt đầu khám phá thế giới xung quanh, học hỏi kiến thức và xây dựng những mối quan hệ đáng quý. Riêng tôi, mỗi lần nhớ lại thuở học trò, tôi cảm thấy sự ấm áp và ý nghĩa vô cùng.

Năm lớp 9, chúng tôi được cô giáo yêu cầu viết bài văn ngắn về kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc đời. Tôi đã quyết định kể lại chuyến đi cắm trại của gia đình. Mùa hè trước đó, cả nhà tôi đã rời xa thành phố ồn ào để tới một không gian yên bình nằm giữa thiên nhiên. Ngay khi đặt chân đến nơi, tôi đã bị mê hoặc bởi cảnh đẹp xung quanh. Cây cối xanh tươi, những đồng cỏ mềm mại và hồ nước trong xanh tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Tôi cùng gia đình tận hưởng bầu không khí trong lành và cảm nhận được sự tự do khi chạy nhảy trên thảm cỏ. Mỗi bước chân đều mang lại cho tôi niềm vui và sự hứng khởi. Tôi không thể quên cảm giác mát lạnh của cỏ dưới bàn chân và tiếng chim hót vang vọng từ xa. Gia đình tôi đã cùng nhau chuẩn bị những món ăn ngon để thưởng thức dưới ánh nắng mặt trời. Tôi nhớ mãi hương vị của thịt nướng quyện với mùi cây cỏ xung quanh. Tôi cùng những người thân đã có cuộc trò chuyện thú vị, ấm áp; cười đùa và tận hưởng khoảng thời gian ý nghĩa bên nhau. Qua những câu chuyện về kỷ niệm, ước mơ của mỗi thành viên, tôi cảm nhận được tình yêu thương và sự gắn kết trong gia đình.

Lúc nộp bài, tôi không nghĩ bài viết của mình có gì đặc biệt cho đến khi cô giáo đọc bài văn của tôi trước lớp và bảo cô đã được gợi nhớ những kỷ niệm tương tự về mái ấm của mình. Cô còn nhắn nhủ rằng, những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống là điều quý giá và đáng được trân trọng.

Câu chuyện ấy giúp tôi nhận ra, những kỷ niệm đáng nhớ không cứ phải là những sự kiện lớn hay những thành tựu nổi bật mà hoàn toàn có thể là những giây phút bình dị trong đời sống hằng ngày. Điều quan trọng là mỗi người biết trân trọng, tận hưởng và chia sẻ khoảnh khắc đó với những người xung quanh.

Những ký ức thời học sinh không chỉ mang đến niềm vui, niềm hạnh phúc mà còn giúp chúng ta tạo dựng những giá trị quan trọng trong cuộc sống. Dù đã trưởng thành và đi qua nhiều giai đoạn cuộc đời nhưng những kỷ niệm thuở ấy luôn đọng lại mãi trong tâm hồn tôi. Chúng là nguồn cảm hứng khích lệ tôi vượt qua khó khăn và tiếp tục hướng tới những ước mơ của mình. Hơn nữa, tuổi học trò còn truyền cho tôi những bài học ý nghĩa về sự hợp tác, sáng tạo và lòng trắc ẩn. Quả thật, “tuổi hồng thơ ngây” đã để lại cho tôi dấu ấn sâu sắc và sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong hành trình trưởng thành của tôi.

THÁI HÀ

(GVCN 5M4)

 

Có câu nói rất hay rằng: “Tuổi trẻ như một cơn mưa rào. Cho dù bị cảm, bạn vẫn muốn quay lại để ướt thêm lần nữa”. Thật vậy, chúng ta đều trải qua tuổi học trò vui có, buồn có, vinh quang có mà thất bại cũng có. Nhưng điều kỳ diệu là chúng ta đều muốn trở về khoảng thời gian ấy một lần nữa. Để tôi kể cho các bạn nghe về cô học trò tên Hồng Mai ngày xưa tinh nghịch như thế nào.

THPT Yên Hoà là ngôi trường cấp 3 cất giữ những kỷ niệm và nâng đỡ tôi cập bến tri thức. Trường được xây dựng từ những năm 1960 nên trông khá cổ kính. Trong đó, khu vệ sinh nằm phía sau rặng cây. Vào giờ ra chơi, học sinh tới chỗ đó đông như trẩy hội. Tôi cùng các bạn thường xếp hàng dài chờ đến lượt nhưng ai cũng thấy vui với những câu chuyện “dở khóc, dở cười”. Bởi tại đây, chúng tôi được thỏa thích ngắm nhìn dàn trai xinh, gái đẹp của trường và ước ao lọt vào tầm mắt của họ.

Tuổi học trò “nhất quỷ, nhì ma” của tôi có những câu chuyện tinh nghịch mà đáng yêu vô cùng. Lớp tôi thuộc ban Xã hội (ban D), chỉ có 7 bạn nam. Tuy nhiên, những “bóng hồng” thường bày đủ trò nghịch ngợm. Hôm ấy, tôi cùng các bạn trong nhóm muốn trêu một bạn nam vì cậu mới mua chiếc xe đạp rất đẹp, lại giữ gìn cẩn thận, ai muốn mượn cũng khó. Buổi chiều, chúng tôi “canh me” giấu xe ở lùm cây cạnh nhà vệ sinh. Như mọi ngày, cậu ra lấy xe và hốt hoảng vì không thấy xe đâu. Chúng tôi liền đóng vai vô tội, cũng cuống cuồng đi tìm kiếm xe cho cậu. Tìm mãi mà không thấy, cậu liền gọi điện cho mẹ, khóc nức nở một hồi. Những giọt nước mắt giàn giụa lăn dài trên má của cậu khiến chúng tôi có phần hối hận vì đã trêu quá đà. Chúng tôi chưa kịp trả lại thì bác bảo vệ đã phát hiện vị trí cất giấu chiếc xe. Mấy đứa con gái lúc đó lúng túng không biết phải làm gì. Thế là tôi dũng cảm nhận sai và gửi lời xin lỗi chân thành đến cậu ấy. Về sau, tụi con gái phải viết bản tường trình sự việc nhưng đó cũng là kỷ niệm khó quên đối với chúng tôi.

HỒNG MAI

(GVCN 1P3)