MC là môi trường giáo dục lành mạnh, thân thiện và là đại gia đình thực sự. Ở đây, học sinh luôn cảm thấy thoải mái, dễ chịu như ở nhà. MCer không chỉ học kiến thức mà còn được dạy cách làm người bởi những người mẹ ân cần và ông nội đáng kính.
Ngày Khai giảng và Bế giảng, bài phát biểu của thầy Khang luôn chứa đựng những câu thơ, câu hát hay lời tâm sự giản dị, chân thành. Ở thầy luôn toát ra sự nhẹ nhàng, gần gũi và mong muốn làm những điều tốt nhất cho học trò. Bạn có thể dễ dàng bắt gặp thầy Hiệu trưởng ở sân trường hay ngồi ăn trưa, trò chuyện với học sinh như người ông vỗ về đàn cháu nhỏ. Thầy còn tích cực tham gia hoạt động ngoại khóa, những lễ hội độc đáo chỉ có ở MC.
Chúng tôi không chỉ có “ông nội” tuyệt vời mà còn có những người mẹ giàu tình yêu con trẻ. Họ luôn coi học trò như con, hết lòng gieo tri thức, dạy chúng tôi làm người tử tế.
Người mẹ gắn bó với chúng tôi suốt 4 năm cấp 2 là cô Nhị Hằng (GV Toán). Tiết học của cô không hề khô khan, nhàm chán mà luôn vui vẻ, hứng khởi. Những lời chỉ bảo, đôi khi là mắng yêu đều xuất phát từ sự lo lắng của cô dành cho chúng tôi. Cô không bao giờ ngừng nghĩ cách khiến lớp tôi thay đổi, trở nên giỏi hơn, nỗ lực hơn. Dù không chủ nhiệm nhưng lúc nào, cô cũng quan tâm, hỏi han chúng tôi bằng những lời tâm sự, chia sẻ nhẹ nhàng, chân thành. Cô giống như người mẹ ân cần, người bạn lớn của chúng tôi vậy.
Năm lớp 8, chúng tôi được cô Ngọc Thanh (GV Tiếng Anh) chủ nhiệm. Buổi đầu bước vào lớp, cô chậm rãi giới thiệu về bản thân và thẳng thắn đề cập tình hình học tập của lớp. Khi cô nói, cả lớp im ắng đến lạ thường. Lúc đó, chúng tôi nghĩ: “Cô Thanh nghiêm khắc không? Cô có thể thay đổi lớp I1 nghịch ngợm này không?”.
Chúng tôi đã gây ra không ít phiền muộn cho mẹ Thanh. Thế nhưng, mẹ vẫn nhẫn nại đồng hành, âm thầm lo lắng cho I1. Mẹ giúp chúng tôi nhận thức được tầm quan trọng của kỳ thi chuyển cấp để cố gắng phấn đấu. Nhờ có mẹ, chúng tôi hiểu được giá trị của cuộc sống…
Giờ đây, khi đã rời xa, tôi cảm thấy tiếc nuối những ngày tháng được học tập, vui chơi dưới mái nhà thân thương này. Tôi không sao quên được những lời nhắc nhở nghiêm khắc nhưng đầy thương yêu của thầy cô và khát khao được trở lại làm MCer một lần nữa.
MINH TRANG
(CHS I1, 14 - 18)